TRUYỆN 13: CHIẾC LÁ MÃI XANH
Chuyện kể từ một làng quê xa…
Ở một miền quê ven sông Cổ Chiên, khi cánh đồng lúa đã trổ đòng đòng, Minh trở về sau bốn năm gắng gỏi chốn Sài thành. Tấm bằng tốt nghiệp đại học loại giỏi còn mới, nhưng lòng Minh đã mang nhiều vết xước vì những ngày chật vật, vì những đêm bụng rỗng trong căn phòng trọ lặng ngắt.
Trên con đường từ đầu làng về nhà, bước chân Minh vui vui vì đường đã được lát xi măng với hai hàng gạch ke hai bên, không còn nền đất lồi lõm như lần về trước.
Chợt Minh khựng lại khi ánh mắt chạm dáng một người đàn ông gánh đôi thùng nước từ con đường nhánh trái đi lên. Đúng cha rồi, nhưng dường như tấm lưng cha khom hơn, bước chân cha nặng hơn. Tim Minh nhói đau.
Chiều chập choạng tối, mẹ loay hoay trong bếp. Từ cửa nhìn vào, Minh thấy tay mẹ hơi run khi nêm nếm món canh cá lóc “hồi đó mày mê”.
Bữa cơm tối đơn sơ nhưng ấm cúng. Minh rụt rè rút ra tấm bằng đưa cho cha. Ông cầm tờ giấy bằng cả hai tay, giơ lên cao cho gần ánh đèn hơn.
Mẹ gắp miếng cá vào chén Minh, giọng nhỏ như lời gió:
“Má không biết gọi video, chỉ biết nhìn trăng mà nhớ con. Giờ trăng tròn rồi.”
Minh có cảm giác cha đọc không sót một chữ trên tấm bằng. Đọc xong, cha đưa cho mẹ, nói đúng một câu: “Bằng đỏ”. Mẹ nâng tấm bằng, không đọc mà nhìn Minh, ánh mắt lấp lánh.
Cha và mẹ vẫn như xưa, chân chất và kiệm lời. Yêu thương được nén chặt trong từng câu chữ.
Minh thấy nghèn nghẹn nơi cổ. Suốt bốn năm qua, anh mải miết “làm chuyện lớn”, những cuộc gọi cho cha mẹ chỉ để thông báo đã nhận được đồ và tiền mà cha mẹ gửi, hoặc “Tết này con không về” vì bận học thi, bận làm thêm…
Giờ Minh mới nhận ra, thanh xuân của cha mẹ đã gói cả trong những thùng đồ ăn, những tờ bạc mà anh thường nhận suốt những năm qua. Minh rất muốn nói rằng:
“Ba ơi, mẹ ơi, chính ba mẹ mới là những người xứng đáng được nhận tấm bằng đỏ này”, mà không hiểu sao chỉ nói được đúng một câu “Con biết ơn ba mẹ!”.
Hôm sau, Minh lên Uỷ ban xã. Anh quyết định lập nghiệp ở quê.
Giờ đây, mỗi chiều, anh dạy và học cùng lũ trẻ làng trong lớp học nhỏ dựng bằng tre ở đầu làng. Cùng chúng cười vang, hồn nhiên như trở lại thời thơ ấu. Phía trên cùng của tấm bảng đen, Minh viết:
“Công cha như núi Thái Sơn / Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”
Và dòng dưới là hàng chữ nhỏ hơn – nhưng đủ rõ để thầy trò luôn đọc được:
“Ai bám được gốc rễ, người đó sẽ mãi là một chiếc lá xanh.”
LẮNG NGHE – HIỂU – HÀNH ĐỘNG
- Có bao giờ bạn tự hỏi: cha mẹ có cần gì từ mình – ngoài việc mình trưởng thành và… nhớ đến họ?
- Bạn còn nhớ mình từng được cha mẹ âm thầm làm điều gì… mà giờ mới thấm không?
- Tề gia – là khi ta dám dừng lại, để không chỉ về nhà… mà là thực sự làm con.
📣 Bạn muốn sống sâu – sống gốc – sống tử tế cùng một cộng đồng chung lý tưởng?
👉 Khám phá Cộng đồng Bách Gia Tinh Hoa – nơi kết nối tinh hoa đa thế hệ, danh nhân, doanh nhân, nghệ nhân, nhà đầu tư và thế hệ trẻ tinh tú tại đây. 👉 Tham gia Cộng đồng Bách gia Tinh Hoa tại đây. |
KẾT NỐI TINH HOA - BÁCH GIA KIẾN QUỐC
@Copyright by DBI | Trích từ bộ truyện “Khai tâm” của Cộng đồng Bách gia Tinh hoa
Ý kiến (0)